gay trong đêm Thạch Sanh mang xác con mãng xà về. Thế là sáng hôm sau nhà hàng "Bốn Mùa" có một món có một không hai - mãng xà leo núi. Nghe đâu món mãng xà này được sách kỷ lục Guinness ghi nhận và sẽ chính thức công nhận vào năm sau.
Trong lúc nhậu nhẹt ăn mừng kỳ công của Thạch Sanh, giữa Lý Thông & Thạch Sanh xảy ra chuyện bất đồng vì ai cũng muốn được ghi tên vào sách Kỷ lục Guinness.
- Phải là tên tui - Thạch Sanh thì đoan chắc - vì chính tui đã giết con mãng xà.
- Còn lâu - Lý Thông cãi lại - phải là tên nhà hàng "Bốn Mùa" vì đã kỳ công chế biến ra món "mãng xà leo núi" nhất là khi kích thước con mãng xà không phải là nhỏ nên việc nấu nướng cũng cực kỳ khó khăn vì phải tuân theo đầy đủ những tiêu chuẩn an toàn thực phẩm ISO 9001 phiên bản 2000. Còn chú giết con mãng xà thì có bố nào thấy được đâu mà làm chứng. Nói có sách, mách có chứng chứ lị.
Rượu vào lời ra, chẳng ai chịu nhường ai, mới đầu thì cãi nhau rồi đến chửi nhau... Tình cảm anh em sứt mẻ, ngay hôm sau Thạch Sanh dọn về gốc đa ngày trước rồi thuê thợ về xây một căn hộ 4 tầng bằng tiền dành dụm được từ việc buôn bán thú rừng và bảo kê cho nhà hàng "Bốn Mùa".
..........
Mấy tháng sau, trong một buổi sáng lên sân thượng tập thể dục Thạch Sanh thấy một con chim cực to bay ngang qua, trong chân đang cắp một cô gái. Nhớ lại tuyệt chiêu chọi chai ken xử mãng xà mấy tháng trước, Thạch Sanh vớ một nắm chai ken rỗng chọi lên tứ táng. Con chim lạ thấy bị bắn phá dữ dội từ dưới đất thì né tránh trối chết nên đâm sầm vào một cái khách sạn 12 tầng đang xây dựng dở dang ở thị trấn. Hình như khách sạn này của Lý Thông mới đầu tư để đón khách du lịch đang đổ về thị trấn để du lịch sinh thái và thưởng thức những món ngon nổi tiếng của nhà hàng "Bốn Mùa". Thấy con chim bị thương, Thạch Sanh đuổi theo. Con chim bay chệnh chọang một lúc rồi chui vào một hang núi. Thạch Sanh đánh dấu cái hang rồi quay về chuẩn bị dụng cụ định ngày mai sẽ vào hang để xử lý con chim tiếp.
Trong lúc đó, theo nguồn tin hành lang thì công chúa, con gái duy nhất của nhà vua đương quyền, bỗng nhiên bị mất tích khi đang hái hoa bắt bướm ở vườn ngự uyển. Theo một số tỳ nữ làm nhân chứng thì có vẻ như công chúa bị một con đại bàng cực lớn cắp mất ngay giữa ban ngày. Chuyện khó tin nên không được công bố chính thức, nhà vua chỉ âm thầm ra lệnh cho các phủ quận huyện thị trấn kề cận phải ra sức tìm kiếm. Ai tìm thấy thì không những trọng thưởng mà còn được vua gả con gái, cho làm phò mã sau này kế nghiệp bá vương. Được tin này, Lý Thông lại được đám thợ xây dựng khách sạn kể lại sự việc hôm trước có con chim đâm vào khách sạn làm tróc hết một mảng sơn Nippon Paint mới sơn bên ngoài mặt tiền. Lý Thông vội điện ngay số di động của Thạch Sanh để bàn về vụ làm ăn này. Lý Thông & Thạch Sanh quyết định chia phần là Thạch Sanh sẽ lấy phần tiền thưởng, còn Lý Thông sẽ lấy công chúa vì Lý Thông không cần tiền mà Thạch Sanh nghe nói sau này làm vua là thấy ớn lạnh. :ehh
Hai người đi cùng đám thợ xây đến chỗ cái hang của đại hàng. Thạch Sanh đương nhiên nhận phần leo xuống vì Thạch Sanh vốn có sợ gì đâu. Cột dây vào lưng xong, Thạch Sanh thả người mất hút trong bóng tối dày đặc của cái hang sâu. Chân chạm đáy hang, Thạch Sanh bật cái đèn pin Trung Quốc mang theo để lần mò đi tiếp. Trong một góc khuất Thạch Sanh thấy một người con gái chừng mười tám đôi mươi đang nằm ngủ. "Chắc đây là công chúa rồi " - Thạch Sanh nghĩ. Công chúa thật đẹp, gương mặt trái xoan xinh xắn lõa xõa từng lọn tóc đen mượt mà. Công chúa đang ngủ rất mê. Nàng nằm nghiêng, đầu gối lên tay để lộ bờ vai trắng ngần và đôi chân dài khép nép tạo thành một khung cảnh thần tiên hư ảo... Thạch Sanh mải mê ngắm nhìn mà quên cả mình xuống đây làm gì. Bỗng nhiên điện thọai reng reng... Thạch Sanh vội bấm nghe.
- Làm gì lâu vậy cha nội, tìm thấy con bé chưa ? - Lý Thông hét lên trong điện thọai.
- Thấy rồi, thấy rồi... đại ca đợi chút xíu.
Trong lúc đó công chúa giật mình tỉnh giấc vì có tiếng động. Chợt thấy trước mặt một chàng trai dáng vẻ cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn thì phê luôn, biết ngay là người đến cứu mình nên công chúa bật khóc nức nở rồi ôm chầm lấy Thạch Sanh. Quả là một tiếng sét ái tình, từ nhỏ đến giờ có ai ôm Thạch Sanh như vậy đâu trừ mấy lần vật lộn với lũ cọp cái, gấu cái trong khi vào rừng săn thú.
>Tiep theo